Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

SUY NIỆM LỜI CHÚA CÁC NGÀY TRONG TUẦN 31 THƯỜNG NIÊN






THỨ HAI TUẦN 31 TN (Lc 14,12-14): Th. Carôlô Borrômêô, giám mục


12 Khi ấy, Đức Giê-su nói với ông thủ lãnh nhóm Pha-ri-sêu đã mời Người dùng bữa tại nhà ông rằng : “Khi nào ông đãi khách ăn trưa hay ăn tối, thì đừng mời bạn bè, anh em, hay bà con, hoặc láng giềng giàu có, kẻo họ cũng mời lại ông, và như thế ông được đáp lễ rồi. 13 Trái lại, khi ông đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù. 14 Họ không có gì đáp lễ, và như thế, ông mới thật có phúc: vì ông sẽ được đáp lễ trong ngày các kẻ lành sống lại.”

Thánh Carôlô Borrômêô, Giám mục

Xuất thân từ dòng họ quí phái Lombardo, thánh Carôlô Borrômêô sinh tại Arôna ngày 2 tháng 10 năm 1538, là con thứ trong gia đình, tuổi trẻ đạo đức đã sớm định hướng cuộc đời Ngài để phục vụ Giáo Hội, Ngài đạt bằng tiến sĩ luật ở Paris năm 1559, nhưng tháng giêng năm sau đã triệu vời về Rôma. Ở đó Ngài được đặt ngay làm Hồng Y với những trách và cao trọng trong Giáo Hội gồm cả chức vụ Tổng Giám mục Milan, và dù còn trẻ cũng đã được trao cho trách nhiệm làm Quốc Vụ Khanh Tòa Thánh. Trong quyền hạn này, Ngài kiểm soát mọi giao dịch chính thức của Đức Giáo Hoàng, bao gồm nhiều cuộc đám phán khó khăn liên quan đến việc hoàn thành công đồng Tridentinô từ năm 1560 – 1564.

Công đồng kết thúc, Ngài còn phải lo lắng tới những công chuyện còn sót lại và mãi tới tháng 9 năm 1565 Ngài mới được Đức Giáo Hoàng cho phép về ở tại nhiệm sở của mình. Khó khăn lắm mới được trở về Milan, Ngài lại bị triệu hồi để giúp cậu Ngài bên giường bệnh, và sau đó góp phần chọn lựa đấng kế vị là Đức Giáo Hoàng Piô V. Ngài trở lại Milan vào tháng 4/1566.

Kể từ lúc đó cho đến khi qua đời, ngày 3.10. 1584, cuộc đời của thánh Carôlo được dành trọn cho giáo phận với tư cách của một Tổng Giám mục. Việc canh tân khẩn thiết nhất trong mục vụ của vị Giám mục tập chú vào sơ đồ canh tân công đồng Tridentinô để ra. Thánh Carôlô đã trở thành Giám mục “kiểu mới” của công đồng Tridentinô, Ngài đã thành công đến nỗi trở thành gương mẫu và gợi hứng cho toàn thể Giáo Hội. Có lẽ hơn bất cứ một cá nhân nào khác Ngài đã chuyển các sắc lệnh của cộng đồng ra hành động trong Giáo Hội Công giáo, Ngài đã thực hiện cuộc canh tân, tổ chức lại hàng giáo sĩ và đời sống thiêng liêng trong cả địa phận lẫn tỉnh Milan. Nhưng nỗ lực này được ghi lại đầy đủ chi tiết qua một số qui luật do sáu hội nghị giáo tỉnh và mười một hội nghị giáo nhận.

Ngài kiên trì viếng thăm toàn giáo phận rộng rãi bao la được giảng dạy, ban các phép bí tích tới những làng mạc xa xôi nhất và những vùng thung lũng núi Alpels. Cuộc hồi sinh đạo Công giáo tại Thụy sĩ mà nhiều phần nằm trong quyền hạn của Ngài đã là ảnh hưởng quyết định của Ngài, Ngài đã thiết lập nhiều học viện và chủng viện, Ngài là người bạn của dòng tên, dòng thánh Barnaba và nhiều dòng mới thời đó. Chính Ngài cũng đã thiết lập dòng cho những tu sĩ thánh Ambrôsiô (bây giờ là thánh Carôlô) để đặc biệt giúp đỡ Ngài. Ngài còn liên hệ một cách chủ động tới cuộc canh tân dòng cổ. Có một nhóm bất mãn dòng Umiliati là Ngài muốn canh tân và sau này đã biến mất, đã tìm cách sát hại khi Ngài đang cầu nguyện năm 1569. Ngài đã khích lệ những hội đạo đức và tổ chức lại các trường Công giáo. Ngài cố gắng bảo tồn nghi thức thánh Ambrôsiô cho Milan khi nghi thức này bị đe dọa và cố gắng theo gương thánh Ambrôsiô. Nhưng sự cương quyết không chịu thoả hiệp và sự nghiêm khắc về những nguyên tắc luân lý đã không khỏi gây nên những chống đối. Sự chống đối không chỉ từ vài nhóm giáo sĩ và còn từ phía uy quyền thế tục đại diện bởi những nhà cầm quyền Tây Ban Nha và nghị viện thành phố nữa.

Dầu vậy, như một thánh nhân và một nhà canh tân, thánh Carôlô không đòi những người khác điều gì mà chính Ngài đã thi hành. Đời sống cầu nguyện và bỏ mình của Ngài còn tân tiến với những nỗ lực mục vụ. Tai họa dịch hạch năm 1576 đến 1578 cho thấy sự hy sinh xả kỷ tột cùng của Ngài, Ngài đã hiến mình làm hiến tế, bô thí tất cả những gì Ngài có như động sản, áo quần; lột bỏ những màn trướng để phủ che những người bất hạnh, chính Ngài cũng ngủ trên sàn nhà, Ngài gọi các linh mục và tu sĩ đến, chỉ định cho họ những ngả đường để giải tội cho nhưng bênh nhân, an ủi và chuẩn bị cho họ chết lành. Để những người hấp hối có thể tham dự thánh lễ, Ngài cho dựng những bàn thờ nơi các ngã tư. Thánh giá mọc lên khắp nơi cho mọi người nhìn thấy. Chuông nhà thờ reo vang, những bản thánh ca được hát lớn trong mỗi gia đình vào giờ nhất định. Như thế, bệnh nhân được tham dự vào đời sống cộng đoàn, thành phố thoát khỏi cảnh tang thương vô vọng để sống như trong một tu viện. Đức tổng giám mục đến với người bị dịch hạch, những trẻ em lăn lóc bên xác mẹ, Ngài cuốn áo choàng mang về nhà. Người ta tổ chức những cuộc đi chân không theo đám rước tay cầm chặt Thánh Giá. Cuối cùng khi tai họa chấm dứt, Đức Hồng Y đã xác tín rằng: dù cho có bao nhiêu nạn nhân, đoàn chiên Ngài phải cảm ơn Thiên Chúa vì cơn thử thách đã đổi mới các tâm hồn.

Nhiều dịp khác cũng cho thấy sáng kiến và lòng tận tâm của thánh nhân, Milan nhiều lần bị nạn đói, thánh Carôlô cho trồng bắp, tổ chức những bữa cháo nghèo, lập các nhà từ thiện. Nhờ Ngài, những người giàu có nên quảng đại hơn. Thánh nhân đã không tìm nghĩ ngơi sau những nỗ lực không ngừng cho công việc bác ái và mục vụ. Mỗi lúc đêm về người ta còn thấy Ngài tiến vào nhà nguyện để đọc kinh suy gẫm. Tới cuối đời, Ngài còn tìm tòi học hỏi, không lãng quên sách thánh, Ngài thích đọc sách cổ, sách thuốc và sách chiêm tinh Ả Rập. Ngài rất ưa thích nghệ thuật và nếu phải bán bộ sưu tầm của Ngài đi, thì đây là một hy sinh lớn lao cho Ngài.

Không nghỉ ngơi, thánh Carôlô Borrômêô giống như một người nghèo không bao giờ biết đến nghỉ ngơi. Cơn bệnh đến, thánh nhân bất động, mắt nhắm nghiền. Vài người nói: “Kìa cơn mê của Giám mục thánh Modène”. Vào những ngày cuối đời, nhắm mắt lại để người ta tưởng Ngài ngủ và như thế có thể hồi tâm cầu nguyện mà không bị lo ra, Ngài cười khi người ta khuyên Ngài đừng sợ chết. Rồi sau khi lãnh nhận các bí tích sau hết, Ngài lịm vào trong sự tôn thờ.

Tin loan báo cái chết của thánh Carôlô Borrômêô đã làm cho cả Milan đau đớn. Sử gia viết truyện đời Ngài nói: “Đêm ấy, ít có ai ngủ được” . Đức Giáo HoànPhaolô V đã phong thánh cho Ngài ngày 10 tháng 11 năm 1610.

Suy niệm 1: QUAN TÂM NGƯỜI NGHÈO

“Khi ông đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù. Họ không có gì đáp lễ, và như thế, ông mới thật có phúc: vì ông sẽ được đáp lễ trong ngày các kẻ lành sống lại.” (Lc 14,13-14)

Suy niệm: Quan tâm đến người nghèo không phải là mối quan tâm độc quyền dành cho người Kitô hữu, nhưng là mối quan tâm đặc biệt của Kitô hữu. Cha De Lubac đã nói, khi chọn lựa người nghèo, ta luôn được chắc chắn là không bị lầm lẫn. Và một điều còn chắc chắn hơn nữa là ta đã có một chọn lựa tốt: ta đã chọn giống như Đức Giêsu và nhất là ta đã chọn chính Đức Giêsu. Khi sống ở trần gian, Ngài quan tâm đến người nghèo, sống nghèo như họ và Tám Mối Phúc của Ngài nhắm vào họ trước hết. Để nên giống Chúa, Kitô hữu phải dành cho người nghèo một vị trí ưu tiên trong đời mình. Thực vậy, nếu không có người nghèo, Kitô hữu không thể hiểu được Đấng cứu dân Do Thái ra khỏi Ai Cập và cũng không thể biết Giêsu, “con của bác thợ mộc”. Nhờ người nghèo, Kitô hữu khám phá khuôn mặt của Thiên Chúa và nhờ đó, Kitô hữu biết rõ Đấng thiết lập Hội Thánh, Đức Giêsu Kitô.

Mời Bạn: Cảnh nghèo hôm nay đa dạng, không chỉ nghèo vật chất mà còn nghèo tinh thần, cả nghèo về sự nhận biết Chúa. Để nên giống Chúa, những hạng người nghèo này phải có vị trí nào trong mối quan tâm của bạn?

Chia sẻ: Hạng người nghèo nào chiếm đa số nơi bạn sống? Bạn có kế hoạch gì cho họ?

Sống Lời Chúa: Gặp một người nghèo và làm việc bác ái phục vụ họ như phục vụ chính Chúa Giêsu hiện diện nơi họ.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, xin cho con trở nên nghèo như Chúa để anh chị em con trở nên giàu có, nhất là giàu ân sủng của Chúa.

Suy niêm 2: Hướng về vĩnh cửu…

Quý vị và các bạn thân mến,

Tin Mừng hôm nay Chúa Giêsu không dạy chúng ta lên một danh sách các khách mời trong các bữa tiệc, nhưng Chúa Giêsu dạy : dù ở trong bất cứ cảnh huống nào, chúng ta luôn hướng đến ơn cứu độ và sự sống đời đời. Đoạn Tin Mừng thật ngắn ngủi hôm nay đã thuật lại rằng : Vào một ngày Sabat, một người Pharisiêu mời Chúa Giêsu đến dùng bữa tối tại nhà ông ta. Chúa Giêsu áp dụng ngay một thực tế có thật, đó là việc ông ta “mời khách”, để hướng ông ta đến những việc làm có giá trị cho sự sống đời sau.

Về đối tượng khách mời, Chúa khuyên ông ta hãy gác sang một bên những ưu tiên về quan hệ huyết thống, quan hệ bè bạn, quan hệ láng giềng, hoặc ưu tiên về “giá trị kinh tế”. Chúa dặn : “Đừng mời bạn bè, anh em, hay bà con, hoặc láng giềng giàu có…”, mà “Hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù…”, để chỉ nghĩ đến đồng loại với những hành động vô cầu, vô lợi.

Tại sao Chúa lại muốn người Pharisiêu thay đổi chọn lựa khi mời khách dùng bữa như vậy ? Chắc chắn, Chúa muốn hướng ông ta đến một cùng đích tối hậu khi làm một công việc nào đó. Chúa cho ông thấy khi ông mời những người “bạn bè, anh em, hay bà con, hoặc láng giềng giàu có…”, rất có thể là những người này vì quan hệ thân thiết, hoặc vì khả năng kinh tế, sẽ mời lại ông để đáp lễ không dịp này thì dịp khác. Và như vậy ông đã được đáp lễ rồi. Còn nếu ông mời những người “nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù…”, không phải là họ thiếu lịch sự không biết mời lại để đáp lễ, nhưng dù họ có muốn mời lại đi chăng nữa, họ cũng chẳng biết phải làm thế nào để có thể đáp lễ. Dẫn chứng của Chúa quan trọng ở phần kết luận cuối cùng : và vì họ không có gì để đáp lễ, nên ông mới thật có phúc, vì ông sẽ được đáp lễ trong ngày các kẻ lành sống lại.

Như vậy, không phải Chúa chỉ nhắc người Pharisiêu về đối tượng khách mời, mà Chúa muốn nhắc ông ta về một điều cao siêu hơn, đó là việc sẽ được đáp lễ trong ngày các kẻ lành sống lại. Điều Chúa nhắc người Pharisiêu hôm nay giúp chúng ta suy nghĩ và tự hỏi : Chúng ta có phải là người lành không ? Chúng ta có được sống lại như họ không ? Chúng ta có phải là người có phúc không ?

Để có được đáp số đúng chính xác, điểm cao và phần thưởng tối hậu, thiết nghĩ chúng ta chỉ việc bám theo Lời Chúa dạy hôm nay : Chúng ta phải biết chọn lựa cách chọn lựa của Chúa, hãy biết mở lòng ra, yêu thương những người cùng khốn, những người bệnh tật, những người bị xã hội bỏ rơi, những người không có khả năng tự nuôi sống hoặc chăm sóc cho mình… Chúng ta hãy làm việc thiện mà không cầu tư lợi, không tìm đền bù hay đáp trả sòng phẳng ở đời này. Chúng ta phải hướng lòng về sự sống vĩnh cửu. Hãy gieo những hạt mầm tốt, để trái phúc được trổ sinh. Ngày các kẻ lành sống lại, Chúa sẽ nói với mỗi người chúng ta : “Con mới thật có phúc”, những điều tốt con làm bây giờ mới được đáp lễ.

Có một câu chuyện có thật tại một cộng đoàn Dòng tu nọ như sau : Trong cộng đoàn ấy, mọi người thắc mắc không hiểu tại sao, cứ mỗi tuần vào đêm thứ bảy, một Thầy già của họ biến mất. Cả cộng đoàn nghi Thầy già bí mật đi gặp Đấng Toàn Năng, vì thế họ bàn luận và sai người theo dõi Thầy.

Đây là điều mà người theo dõi đã thấy, anh ta thuật lại : Thầy già đã giả dạng một nông dân đi ra khỏi nhà vào ban đêm, đến phục vụ một bà lương dân tật nguyền, tại một túp lều tranh gần cộng đoàn. Ông Thầy già dọn phòng và chuẩn bị bữa ăn ngày Chúa Nhật hôm sau cho bà.

Khi anh thanh niên được phái đi theo dõi trở lại, cộng đoàn hỏi : “Thầy già đi đâu ? Có phải ngài lên trời không ?”. Anh thanh niên đáp : “Không”, Thầy già đã lên “cao hơn cả trời”.

Ước gì trong suốt hành trình đi theo Chúa mỗi người chúng ta luôn hướng lòng về quê hương vĩnh cửu, về hạnh phúc đời đời bằng cách thực thi Lời Chúa dạy, sống bác ái yêu thương giúp đỡ mọi người trong mọi cảnh huống mà không đòi phải trả lễ.

Lạy Chúa,
người đời thường đòi hỏi sòng phẳng : “Có qua có lại mới toại lòng nhau”
người đời thường đòi “Hòn đất ném đi, hòn chì ném lại”.
Nhưng lòng yêu thương của Chúa
luôn vượt qua những toan tính nhỏ bé tầm thường của chúng con.
Chúa tạo dựng chúng con từ hư vô.
Chúa cho chúng con biết bao ân huệ giữa cuộc đời dương thế mỗi ngày.
Thế nhưng,
Chúa đâu cần chúng con đền đáp cho Chúa.
Chúa chỉ đòi hỏi chúng con hãy lấy tình yêu đó mà đối xử tốt với nhau.
Chúa muốn rằng khi chúng con đã lãnh nhận nhưng không
thì chúng con cũng biết cho đi bằng tình yêu quảng đại.
Xin giúp chúng con biết sống tinh thần vô vị lợi như Chúa đã dạy hôm nay.
Xin loại trừ nơi chúng con sự ích kỷ tầm thường.
Xin hướng lòng trí chúng con về sự sống vĩnh cửu. Amen.

Suy niệm 3

Theo thói thường, khi mở tiệc ai cũng muốn mời những vị khách giàu có, sang trọng hoặc quyền lực. Mời những người giàu để nhận những món quà hậu hĩnh. Mời những vị sang trọng, quyền lực để được vinh dự. Biết bao lời trầm trồ: “Ồ, đám cưới anh đó mời toàn là những vị khác giàu sang“; hay “ông kia chỉ làm phép nhà mới mà có đến hơn chục ông cha, mấy chục bà soeurs, vinh hạnh thật!“. Thế nhưng, trong bài Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu bảo: “Khi ông dọn tiệc trưa hay tiệc tối, ông chớ mời các bạn hữu, anh em, bà con và những người láng giềng giàu có, kẻo chính họ sẽ mời lại ông mà trả ơn cho ông. Nhưng khi ông dọn tiệc, ông hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt và đui mù, thì ông sẽ được phúc, bởi họ không có gì đền ơn cho ông: vì chưng, khi những người công chính sống lại, ông sẽ được đền ơn”.

Hãy “mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt và đui mù“. Đây là những hạng người không có khả năng đền đáp, hoạ chăng chỉ là lời cám ơn. Ngầm ý trong lời dạy của Chúa là hãy cho đi cách nhưng không, cách vô vị lợi. Chúng ta có thể rút ra được hai điểm qua lời dạy này:

Thứ nhất, bác ái không nhắm đến mình, mà là đến tha nhân. Giúp cho một người tàn tật, người nghèo khó là chúng ta góp phần của mình để cho làm cho đời sống của họ được tốt đẹp hơn. Giúp để họ có thể ăn no đủ hơn, mặc ấm hơn… hay nói cách khác là cho họ những gì cần thiết để sống đúng là một con người. Thế nhưng, đôi khi mục đích của việc bác ái không là tha nhân mà là chính bản thân mình. Bỏ ít tiền ra cũng để giúp tha nhân đó, nhưng trong thâm tâm lại nhắm vào chính bản thân mình. Giúp người nghèo nhưng vẫn mong nhận lại được lời cám ơn, lời khen, sự đáp đền, thậm chí là dùng bác ái để quảng bá hình ảnh của mình, của công ty mình, của doanh nghiệp mình…

Thứ hai, khi cho đi cách nhưng không, không mong đáp đền, chúng ta lại được đáp đền phần thưởng cao trọng hơn và cao trọng nhất, đó là hạnh phúc nước trời, như lời Chúa hứa: “khi những người công chính sống lại, ông sẽ được đền ơn”. “Khi người công chính sống lại” là gì nếu không phải là thời sau hết, lúc đó Chúa phân xử kẻ lành người dữ, và ban thưởng hạnh phúc đời đời cho những ai luôn biết cho đi cách vô vị lợi.

Lạy Chúa, xin cho con biết quảng đại cho đi, cho đi không phải vì con mà vì tha nhân của con. Xin cho con biết đóng góp phần nhỏ bé của mình để làm vơi đi phần nào những khó khăn của tha nhân, để họ có thể sống xứng đáng hơn với nhân phẩm của mình, và để con mỗi ngày trở nên giống Chúa hơn. Amen.

***

Lạy Chúa Giê-su Thánh Thể,

Chúa đã nhập thể mang lấy thân phận con người. Chúa còn trở nên đồng hình đồng dạng với những người khổ đau, nghèo đói. Xin giúp chúng con luôn nhận ra Chúa nơi tha nhân để chúng con phục vụ nhau như là đang phục vụ cho Chúa.

Lạy Chúa, người đời thường đòi bình đẳng, “có qua có lại mới toại lòng nhau”. Người đời thường đòi “bánh ú đi, bánh dì lại”. Nhưng lòng yêu thương của Chúa luôn vượt qua những toan tính nhỏ bé tầm thường của chúng con. Chúa tạo dựng chúng con từ hư vô. Chúa cho chúng con biết bao ân huệ giữa cuộc đời dương gian. Thế nhưng, Chúa không cần chúng con đền đáp cho Chúa. Chúa chỉ đòi hỏi chúng con hãy lấy tình yêu đó mà đối xử tốt với nhau. Chúa muốn chúng con đã lãnh nhận nhưng không thì cũng cho đi bằng tình yêu quảng đại và vô bờ bến. Xin giúp chúng con biết sống tinh thần vô vị lợi Chúa dạy. Xin cho chúng con luôn thể hiện tình yêu với tha nhân trong hành động của mình. Xin loại trừ nơi chúng con sự ích kỷ tầm thường. Xin giúp chúng con biết nâng đỡ, trợ giúp nhau trong tình nghĩa anh em con một Cha trên trời.

Lạy Chúa Giê-su mến yêu, xin cho chúng con yêu mến Chúa trên hết mọi sự, để chúng con cũng yêu tha nhân là hình ảnh của Chúa như chính mình. Amen./.



THỨ BA TUẦN 31 TN (Lc 14,15-24)

15 Khi ấy, một trong những kẻ đồng bàn nói với Đức Giê-su rằng : “Phúc thay ai được dự tiệc trong Nước Thiên Chúa !” 16 Người đáp : “Một người kia làm tiệc lớn và đã mời nhiều người. 17 Đến giờ tiệc, ông sai đầy tớ đi thưa với quan khách rằng : ‘Mời quý vị đến, cỗ bàn đã sẵn.’ 18 Bấy giờ mọi người nhất loạt bắt đầu xin kiếu. Người thứ nhất nói : ‘Tôi mới mua một thửa đất, cần phải đi thăm ; cho tôi xin kiếu.’ 19 Người khác nói : ‘Tôi mới tậu năm cặp bò, tôi đi thử đây ; cho tôi xin kiếu.’ 20 Người khác nói : ‘Tôi mới cưới vợ, nên không thể đến được.’

21 “Đầy tớ ấy trở về, kể lại sự việc cho chủ. Bấy giờ chủ nhà nổi cơn thịnh nộ bảo người đầy tớ rằng : ‘Mau ra các nơi công cộng và đường phố trong thành, đưa các người nghèo khó, tàn tật, đui mù, què quặt vào đây.’ 22 Đầy tớ nói : ‘Thưa ông, lệnh ông đã được thi hành mà vẫn còn chỗ.’ 23 Ông chủ bảo người đầy tớ : ‘Ra các đường làng, đường xóm, ép người ta vào đầy nhà cho ta. 24 Tôi nói cho các anh biết : Những khách đã được mời trước kia, không ai sẽ được dự tiệc của tôi.’”

Suy niêm 1: ĐỪNG TỪ CHỐI LỜI MỜI CỦA CHÚA

“Mau ra các nơi công cộng, và các đường phố trong thành, đưa các người nghèo khó, đui mù, què quặt vào đây.” (Lc 14,21b)

Suy niệm: Thật buồn cho người chủ tiệc, và cũng thật khó hiểu và thật tiếc cho những khách được mời mà không đến. Những lý do họ đưa ra để cáo từ cho là có thật đi nữa, thì cũng thể hiện rõ thái độ của họ coi thường lời mời, và đúng hơn, coi thường chính vị chủ nhân của “bữa tiệc lớn” đã đối xử trọng thị với họ như vậy. Việc “tẩy chay” bữa tiệc như thế chỉ có thể xuất phát từ thái độ thù địch của họ đối với vị chủ tiệc này. Dù vậy, câu chuyện dụ ngôn dẫn đến một kết thúc có hậu: những lời từ chối phũ phàng ấy lại mở ra cơ hội cho những người “nghèo khó, đui mù, què quặt” được mời tham dự bữa đại yến, một diễm phúc mà họ chẳng hề dám mơ tưởng đến bao giờ.

Mời Bạn: Câu chuyện dụ ngôn xưa cũng là bài học cho chúng ta hôm nay. Lời mời đặt niềm tin nơi Đức Kitô để được tham dự bữa tiệc vui của Cha trên trời, lời mời ấy được gửi tới mọi người trong gia đình nhân loại, nhưng có rất nhiều người chưa nghe, hoặc đã nghe mà vẫn từ chối. Thậm chí nhiều người tín hữu vẫn dựa vào một ngàn lẻ một lý do để chối từ đến Nhà Chúa tham dự Thánh lễ, là bàn tiệc được dọn ra cho chúng ta mỗi ngày: bàn tiệc Lời Chúa, bàn tiệc Thánh Thể. Bàn tiệc của Chúa đã sẵn. Mời bạn đến tham dự, đừng vì lý do gì mà từ chối nhé!

Sống Lời Chúa: Nhìn lại một lần nào đó bạn đã từ chối lời mời gọi của Chúa và xét xem: Bạn đã nại lý do gì để từ chối? Lý do đó có phải là một cớ để che đậy việc bạn thiếu sự trân trọng, thiếu lòng yêu mến Chúa hay không?

Cầu nguyện: Đọc kinh Kính Mến.

Suy niệm 2: TIỆC CƯỚI KỲ LẠ

Đọc Kinh Thánh chúng ta thường thấy đường lối của Thiên Chúa có rất nhiều nghịch lý và kỳ lạ. Chúa gọi người này nhưng lại chọn người kia. Chúa ban thêm cho người đã có, còn kẻ chưa có Chúa lại lấy đi. Trong tất cả những điều nghịch lý và kỳ lạ ấy câu chuyện “Tiệc cưới” hôm nay là một ví dụ.

Sau khi nói về thái độ khiêm tốn hãy chọn chỗ ngồi rốt hết khi dự tiệc, Chúa Giêsu nói thêm một vài tình tiết khá hay về các khách mời khi dự tiệc cưới. Người kể: “Một người kia làm tiệc lớn và mời nhiều người. Đến giờ tiệc ông sai đầy tới đi thưa với quan khách rằng: “Mời quý vị đến, cỗ bàn đã sẵn”. Bấy giờ mọi người nhất loạt bắt đầu xin kiếu. Người thứ nhất nói: “Tôi mới mua một thửa đất, cần phải đi thăm, cho tôi xin kiếu”. Người khác nói: “Tôi mới tậu năm cặp bò… cho tôi xin kiếu”. Người khác nói: “Tôi mới cưới vợ, nên không thể đến được”… Cả ba vị khách, người thì bận việc làm ăn, người bận việc cá nhân, cưới vợ cũng là việc quan trọng cả đời… mỗi người đều đưa ra một lý do rất chính đáng nên không thể đến dự tiệc được.

Cỗ bàn đã sẵn sàng, đến giờ khai tiệc mà không có khách đến, ông chủ nổi cơn thịnh nộ sai đầy tớ ra nơi công cộng, các ngả đường phố mời tất cả mọi người bất kể đui mù tàn tật ép họ vào dự tiệc. Cách xử lý của ông chủ khá bất ngờ, ông tuyên bố: “Những khách đã được mời trước kia không ai sẽ được dự tiệc của tôi”. Ông chủ đã muốn cho mọi người biết rằng: chính những người bị coi là tàn tật, lại xứng đáng được vào dự tiệc cưới, còn những người tưởng mình xứng đáng lại bị loại ra ngoài.

Dọc dài lịch sử cứu độ, Thiên Chúa đã không ngừng chứng tỏ cho chúng ta thấy cách chọn lựa đầy yêu thương của Thiên Chúa. Trong Kinh Thánh, Chúa Giêsu đã nói: “Ta không đến để kêu gọi người công chính mà để kêu gọi người tội lỗi” (Mc 2, 17). Vì tội lỗi, loài người đã đánh mất hạnh phúc ban đầu nơi vườn địa đàng để rồi chuốc lấy đau khổ và hình phạt.Thiên Chúa đã sai Đức Giêsu đến phục hồi phẩm giá cho loài người.Với tấm lòng của người mục tử, Chúa Giêsu đã đến để tha thứ và chữa lành. Trên bước đường rao giảng Tin mừng, Chúa Giêsu đã chọn gọi các môn đệ là những người dân lao động bình thường, Người ăn uống với phường tội lỗi và bọn đĩ điếm… Điều này cho thấy tình thương của Thiên Chúa vô bờ bến, Người tha thứ không giới hạn.

Giống như ông chủ tiệc cưới, Thiên Chúa cũng có phương cách rất riêng mà chúng ta không lý giải được. Thiên Chúa luôn đối xử với chùng ta bằng trái tim thấm đẫm yêu thương. Tiệc cưới chính là phần thưởng Nước trời dành cho mỗi người. Thế nhưng chúng ta luôn từ chối món quà ấy bằng nhiều cách với nhiều lý do rất chính đáng. Hạnh phúc trong tầm tay nhưng chúng ta lại để tuột mất. Thiên Chúa luôn quảng đại ban cho chúng ta nhiều ân sủng, thiết tha mời gọi chúng ta tiến sâu vào huyền nhiệm tình yêu, hưởng nếm hạnh phúc miên trường nhưng tiếc thay chúng ta lại chọn thứ hạnh phúc chóng qua, lượm nhặt chút vui vẻ vụn vặt để rồi vỡ òa trong tiếc nuối khổ đau. Từ hạt cái nhỏ bé vô thường, ân sủng của Thiên Chúa biến chúng ta thành vì sao lấp lánh. Mang thân phận con người yếu đuối mỏng manh, Thiên Chúa đã nâng lên chúng ta thành con cái Chúa, Người gọi ta là bạn để rồi cho ta được đồng bàn trong Nước Chúa.

Nói về cách chọn gọi của Thiên Chúa, thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu đã xác tín rằng: “Thiên Chúa không kêu gọi những kẻ đáng được gọi, nhưng gọi những kẻ Ngài muốn gọi”. Ý thức được tình thương của Thiên Chúa, chúng ta được thôi thúc đáp lại lời mời gọi của Thiên Chúa bằng thái độ sống khiêm tốn và phó thác.Hãy trao vào tay hạnh phúc và tương lai của cuộc đời ta để cho Chúa dẫn dắt. Hãy thiết tha tìm kiếm hạnh phúc Nước Trời bằng việc thực thi lời dạy của Chúa.Ý thức thân phận giới hạn của mình, “bàn tay chúng ta không thể che được mặt trời”, vì thế hãy nương vào ân sủng và sự trợ giúp của Chúa để có sức thắng vượt bản thân, thắng vượt những cám dỗ ngọt ngào của thế gian, để mãi mãi chọn Chúa là gia nghiệp của cuộc đời mình.

Tiệc cưới Nước Trời vẫn luôn rộng mở đón những ai có lòng thực sự khao khát. Hãy hân hoan tiến vào thưởng nếm niềm hoan lạc và hạnh phúc tràn đầy. Amen.

Suy niệm 3

Một người đã nhận ra hạnh phúc thật cho những ai được vào dự tiệc Nước Trời nên thốt lên: “Phúc cho kẻ sẽ được ăn tiệc trong nước Thiên Chúa”. Nhưng Chúa Giêsu dùng dụ ngôn “khách được mời xin kiếu” để nói rằng không phải ai cũng nhận ra niềm hạnh phúc đó. Bằng chứng là có nhiều người đã khước từ vào dự tiệc dù đã được mời. Những lý do chối từ không dự tiệc đều nhắm vào những thực tại của trần gian này: người thì đi xem ruộng, người đi thử bò, người thì không thể xa rời người vợ mới cưới. Họ rất bận rộn cho việc làm ăn hay quá quyến luyến với đời sống gia đình mà từ khước cơ hội tuyệt vời là dự tiệc cưới. Họ coi trọng việc làm ăn và hưởng thụ xác thịt hơn vinh dự và niềm vui khi dự tiệc cưới.

Đó có thể là hiện trạng của mỗi người chúng ta. Quá mãi lo cho cuộc sống trần thế, công việc làm ăn hay chạy theo cuộc sống hưởng thụ mà chúng ta quên đi hạnh phúc thật của chúng ta là Nước Trời.

- Có người dồn hết tâm trí, sức lực và thời gian cho việc làm ăn kinh tế, cố gắng thu tích tiền của càng nhiều càng tốt. Cuộc sống họ chỉ có tiền. Họ quên đi những gì là thiêng liêng cao cả.

- Có những người dồn hết cuộc đời trong đam mê xác thịt, làm cho tâm hồn càng ra nặng nề và u mê, không còn nghĩ đến Chúa là gì nữa.

- Cũng có người đời sống quá đau khổ, làm cho họ rơi vào thất vọng, nghi ngờ sự hiện diện của Chúa, đôi khi còn nguyền rủa Thiên Chúa.

Nhưng chúng ta đừng quên: chúng ta chỉ là lữ khách ở trần gian. Trần gian này chỉ là “lều tạm“, còn “ngôi nhà” thật, hạnh phúc thật của chúng ta là quê trời, là tiệc cưới Nước Trời.

- Đừng quá mãi mê trần thế, lều tạm mà quên ngôi nhà hạnh phúc của chúng ta.

- Đừng quá chú tâm đến những cái tạm bợ ở đời này mà quên đi điều vĩnh cửu ở mai sau.

- Đừng quá theo đuổi những điều xem ra tốt ở đời này (làm ăn, lập gia đình…) mà lại quên đi cái tốt nhất là hạnh phúc đời đời.

Hãy hăm hở đón nhận lời mời của Chúa, chuẩn bị cho mình chiếc áo cưới là những việc lành ở đời này để chúng ta xứng đáng vào dự tiệc vui muôn đời cùng Con Thiên Chúa trên quê trời.

Lạy Chúa, xin cho con luôn ý thức niềm hạnh phúc thật của con là quê trời. Xin dạy con biết sống hết mình nơi trần thế này, nhưng trong mọi sự luôn hướng về quê trời để mai sau khi từ giã lều tạm trần thế này, con được Chúa đón nhận vào dự tiệc vui muôn đời. Amen.

***

Lạy Chúa Giê-su Thánh Thể,

Chúng con thật hạnh phúc vì được tham dự bàn tiệc Thánh Thể Chúa. Chúa ban cho chúng con chính sự sống phục sinh của Chúa làm lương thực nuôi dưỡng hồn xác chúng con. Chúng con xin tạ ơn Chúa. Xin giúp chúng con biết dành thời giờ để tìm kiếm Nước Chúa hơn là những thực tại trần gian mau qua.

Lạy Chúa, kẻ khờ dại thường tìm kiếm những của phù du mau qua. Kẻ khờ dại thường bỏ lỡ cơ hội chiếm hữu những giá trị vĩnh cửu mà họ chỉ lo tìm kiếm những nhu cầu trước mắt. Họ lo cái ăn, cái mặc. Họ lo tìm kiếm vật chất. Họ quên một nhu cầu mà họ phải đánh đổi cả cuộc đời để có được nó: chính là sự sống đời đời. Xin giúp chúng con luôn nhớ đến cùng đích của đời người, để chúng con biết dành ưu tiên trước hết cho Nước Trời và sự công chính, rồi mới đến các giá trị trần thế khác. Xin dạy chúng con biết tìm kiến nước trời hơn là của cải trần gian mau qua. Xin giúp chúng con thắng vượt những đam mê trần thế, những bon chen tầm thường để có được một tâm hồn thanh cao, an bình.

Lạy Chúa Giê-su mến yêu, xin cho chúng con biết yêu mến Chúa trên hết mọi sự để chúng con phó dâng trọn cuộc đời trong tay Chúa. Amen./.


THỨ TƯ TUẦN 31 TN (Lc 14,25-33)

25 Khi ấy, có rất đông người cùng đi đường với Đức Giê-su. Người quay lại bảo họ :

26 “Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được. 27 Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được. Từ bỏ hết những gì mình có

28 “Quả thế, ai trong anh em muốn xây một cây tháp, mà trước tiên lại không ngồi xuống tính toán phí tổn, xem mình có đủ để hoàn thành không ? 29 Kẻo lỡ ra, đặt móng rồi mà không có khả năng làm xong, thì mọi người thấy vậy sẽ lên tiếng chê cười mà bảo : 30 ‘Anh ta đã khởi công xây, mà chẳng có sức làm cho xong việc.’ 31 Hoặc có vua nào đi giao chiến với một vua khác, mà trước tiên lại không ngồi xuống bàn tính xem mình có thể đem một vạn quân ra, đương đầu với đối phương dẫn hai vạn quân tiến đánh mình chăng ? 32 Nếu không đủ sức, thì khi đối phương còn ở xa, ắt nhà vua đã phải sai sứ đi cầu hoà. 33 Cũng vậy, ai trong anh em không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được.”

Suy niệm 1: THEO ĐỨC KITÔ LÀ TỪ BỎ TẤT CẢ

“Ai trong anh em không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được.” (Lc 14,33)

Suy niệm: “Có rất đông người cùng đi đường với Chúa Giêsu” nhưng không phải ai trong số đó cũng có cùng một thao thức, một cái nhìn, một mục đích như Ngài. Có người đi theo Chúa để thoả tính hiếu kỳ trước các phép lạ Ngài làm; có người mong được một lợi lộc nào đó, được khỏi bệnh, được ăn no…; có người mơ tưởng đến một địa vị một chức quyền cao trọng trong vương quốc –họ tưởng tượng– của Ngài. Họ cùng đi đường với Chúa Giêsu nhưng chưa hẳn đã là môn đệ của Ngài. Chúa Giêsu cho biết chỉ những ai dám từ bỏ mọi sự để đi theo Ngài mới có thể là môn đệ Ngài được: “Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con… không từ bỏ hết những gì mình có… thì không thể làm môn đệ tôi được.”

Mời Bạn: Có thể bạn đã từ bỏ rất nhiều điều, có khi là những điều rất lớn lao, để đi theo Chúa Kitô. Thế nhưng nếu như bạn vẫn còn giữ lại một chút tự ái, một chút ham muốn hưởng thụ ích kỷ… thì thực ra bạn chưa từ bỏ gì cả, và chưa thể làm môn đệ Chúa Kitô được. Mời bạn bắt đầu làm môn đệ của Ngài bằng cách làm những hy sinh nho nhỏ kín đáo, bằng việc từ bỏ những thói quen xấu tuy nhỏ nhặt nhưng dung dưỡng cho tính tự ái và lòng ham muốn hưởng thụ của mình.

Sống Lời Chúa: Làm một hy sinh nhỏ bé tự nguyện và xin ơn luôn biết từ bỏ một cách triệt để mỗi khi Chúa đòi hỏi bạn như thế.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, xin an ơn trợ giúp cho con, để con dám hiến dâng Chúa tất cả con người và cuộc sống của con để con luôn là môn đệ trung thành của Chúa.

Suy niệm 2: MỜI GỌI TỪ BỎ

Trong cuộc sống dương thế, Chúa Giêsu đã dùng lời nói và hành động của mình để dạy dỗ các môn đệ nhiều điều Ngài mời gọi các ông: hãy theo Thầy và Ngài cũng cho các ông biết: số phận của các ông được đồng hóa với số phận của Ngài. Một trong những điều Ngài từng đòi buộc các ông là: Nếu muốn trở thành môn đệ của Ngài thì hãy từ bỏ mình và vác Thập giá mà theo Ngài. Bài Tin Mừng hôm nay sẽ nói lên điều ấy.

“Có rất đông người cùng đi với Đức Giêsu…” (25), thánh sử Luca muốn nói rằng Chúa Giêsu nói với đám đông, nghĩa là với tất cả các môn đệ đang đi theo Người và sẽ đi theo Người (trong đó có chúng ta nữa). Chúa Giêsu nói gì? “Ai đến với tôi mà không dứt bỏ….” Đây là một hành đông có 2 động tác song song vừa “dứt ra” và vừa “bỏ đi”. Dứt ra khỏi những dây tơ vương ràng buộc, cản lối. Bỏ đi những thứ rườm rà, vô bổ. Ở đây Chúa Giêsu bảo “dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em và cả mạng sống của chính người môn đệ nữa” (25). Thoạt nghe chúng ta cho rằng: Chúa Giêsu dạy chúng ta bất kính, bất hiếu đối với cha mẹ, xem nhẹ tình nghĩa phu thê, huynh đệ… vậy thì có nghịch lý với luật yêu thương?. Nhưng thật ra ở đây Chúa Giêsu chỉ cho ta một bậc thang giá trị: Thiên Chúa trên hết, ngay cả tình con thảo, nghĩa vợ chồng cũng vẫn đặt dưới Tình Yêu đối với Thiên Chúa. Thật thế, người môn đệ không được chỉ chết cho mình, mà còn vác thập giá và đi theo Đức Ki-tô (27). Thập giá họ vác là dấu chỉ họ chết cho thế gian, họ đã cắt đứt mọi ràng buộc tự nhiên, đồng ý chấp nhận thân phận bị bách hại có thể mất mạng sống.

Hai dụ ngôn được gắn liền với những gì đi trước bằng một từ kiên quyết “quả thế” mời gọi những ai muốn làm môn đệ Đức Ki-tô cần suy nghĩ cách nghiêm chỉnh. Như người dự định xây cây tháp, cần phải tính toán tổng chi là bao nhiêu, xem mình có đủ khả năng, đủ tài chính để thực hiện trọn vẹn công trình không: Nếu không sẽ bị người đời chê cười vì không đủ sức để thực hiện. Hoặc hình ảnh một vị vua đi giao chiến mà không rõ sức mình, lực lượng quân đội, vũ khí thế nào. Nếu cảm thấy không thể đương đầu với quân thù thì cần phải sai sứ giả sang cầu hòa (x. c.31-32). Việc đi theo Chúa Ki-tô được so sánh qua 2 hình ảnh trên, ý nói: cần phải suy nghĩ kỹ trước khi khởi sự một công việc quan trọng. Đây là việc đi theo Chúa Ki-tô, không có vấn đề dấn thân nửa vời.

Sau khi giới thiệu 2 dụ ngôn, thánh Luca đưa ra một điều kiện được ngài quan tâm nhiều đến, đó là: người môn đệ phải từ bỏ những gì mình có (33) Như vậy, ai không quyết định từ bỏ mọi sự, kể cả chính mạng sống mình sẽ thất bại ê chề. Nếu còn tính toán đến tiền bạc, khả năng, địa vị… là những cản trở người môn đệ trên con đường theo Chúa. Câu kết của lời giáo huấn này lập lại cùng một câu với đòi hỏi nơi người môn đệ ở đoạn trên “Ai không làm như thế, thì không thể trở thành môn đệ tôi được” (c. 26.27.33). Câu nói như muốn nhấn mạnh: chỉ còn một con đường duy nhất làm môn đệ Đức Ki-tô, đó là: Từ bỏ mọi sự.

Lạy Chúa Giêsu, muốn theo Chúa và muốn trở thành môn đệ Chúa là mong ước của người Ki-tô hữu chúng con. Nhưng trên hành trình theo Chúa, chúng con luôn bị những cám dỗ lôi kéo, thử thách làm nản lòng. Xin nâng đỡ và thánh hóa chúng con, để chúng con biết từ bỏ những gì làm cản bước tiến của chúng con đến với Chúa. Amen.

Suy niệm 3

“Làm môn đệ Chúa Giêsu” hay nói cách khác là “theo Chúa Giêsu” là một đòi hỏi quyết liệt. Đó không đơn giản là một lời tuyên xưng niềm tin vào Chúa, mà phải là sự quyết tâm theo con đường mà Ngài đã đi: con đường thập giá.

Đoạn Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu đưa ra những tiêu chuẩn để mỗi người chúng ta xét lại mình có thực là môn đệ của Ngài hay không.

Trước hết là từ bỏ cha mẹ, anh chị em, vợ con và cả mạng sống mình.

Bản văn song song trong Mattheu thì nói: “Ai thương cha mẹ, anh chị em, mạng sống mình hơn Ta thì không xứng là môn đệ của Ta”.

CGS không bảo chúng ta hãy ghét bỏ gia đình, nhưng hãy dành cho Chúa địa vị ưu tiên, một tình yêu trọn vẹn và trên hết. Ngài muốn người môn đệ của Ngài là đặt Ngài lên trên hết, lên trên những gì thân thiết nhất của con người như tình gia đình và chính bản thân.

Kế đến là vác thập giá đi theo Ngài.

Không chỉ nói tôi yêu Chúa trên hết, trên cả gia đình thân thương của tôi, trên cả mạng sống của tôi, là chúng ta là môn đệ đích thực của Chúa. Lời tuyên bố đó phải được thực hiện bằng hành động, đó là vác thập giá đi theo Ngài, nghĩa là đi theo con đường của Ngài đã đi. Con đường đó là gì?

- Đó không phải là con đường sống cho chính mình nhưng luôn tìm và thực hiện thánh ý Thiên Chúa.

- Đó không phải là con đường tìm lợi lộc, vinh hoa cho bản thân mình, tìm cách thống trị người khác, nhưng là biết yêu thương và cúi mình phục vụ anh em.

Con đường này CGS đã đi và đi đến cùng. Đó cũng phải là con đường của người môn đệ đích thực.

Nhưng trong thực tế:

- Có rất nhiều người chịu phép rửa, nhưng không phải tất cả mọi người đều tin Chúa.

- Có rất nhiều người theo Chúa nhưng không phải tất cả những người đó đều là môn đệ đích thực của Chúa.

- Có rất nhiều người theo CGS lên Giêrusalem, nhưng thực chất không có bao nhiêu người thật sự theo Ngài đến chân thập giá.

Nếu chúng ta chỉ ước ao theo Chúa, ước ao làm môn đệ Chúa và cũng tha thiết yêu Chúa mà chưa dám dấn thân vào con đường Ngài đã đi thì chúng ta cũng chưa là người môn đệ đích thực của Chúa. Chúng ta chỉ là người thán phục Ngài thôi.

Xin Chúa cho chúng con biết yêu Chúa trên hết mọi sự và luôn can đảm bước theo con đường Chúa đi để mỗi ngày chúng ta trở thành môn đệ đích thực của Chúa. Amen.

***

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể,

Chúa đã từ bỏ mọi vinh quang của một vì Thiên Chúa để mặc lấy thân phận con người như chúng con. Chúa đã từ bỏ vinh quang của cõi trời để sống khiêm tốn giữa thế gian tội tình. Chúa từ bỏ mình, để ý Chúa Cha được thực hiện trọn vẹn nơi Chúa. Xin giúp chúng con biết từ bỏ những ràng buộc của bản tính lười biếng, trì trệ, để chu toàn bổn phận hằng ngày theo ý Chúa. Xin cho chúng con biết từ bỏ những quyến luyến tội lỗi để chúng con sống thanh sạch trong tư tưởng, lời nói, việc làm của mình.

Lạy Chúa Giêsu mến yêu, để từ bỏ con phải biết chọn lựa. Chọn lựa Chúa hơn là chọn lựa những của cải của trần gian. Chọn sống trung thành với Chúa hơn là chạy theo danh vọng trần gian. Chọn sống cao thượng hơn là sống hèn hạ đánh mất tính người. Xin giúp chúng con đủ khôn ngoan để chọn lựa theo thánh ý Chúa. Xin ban cho chúng con ơn can đảm để chúng con dám sống điều chúng con đã chọn lựa.

Lạy Chúa, chúng con là những người muốn theo Chúa trong tư cách là người môn đệ tín trung. Xin cho chúng con biết từ bỏ mọi sự để phó thác cuộc đời trong sự quan phòng của Chúa. Amen.


THỨ NĂM ĐẦU THÁNG TUẦN 31 TN (Lc 15,1-10)

1 Khi ấy, tất cả các người thu thuế và các người tội lỗi đều lui tới với Đức Giê-su để nghe Người giảng. 2 Những người Pha-ri-sêu và các kinh sư bèn xầm xì với nhau : “Ông này đón tiếp phường tội lỗi và ăn uống với chúng.” 3 Đức Giê-su mới kể cho họ dụ ngôn này :

4 “Người nào trong các ông có một trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia ngoài đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất ? 5 Tìm được rồi, người ấy mừng rỡ vác lên vai. 6 Về đến nhà, người ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói : ‘Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên của tôi, con chiên bị mất đó.’ 7 Vậy, tôi nói cho các ông hay : trên trời cũng thế, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối, hơn là vì chín mươi chín người công chính không cần phải sám hối ăn năn.

8 “Hoặc người phụ nữ nào có mười đồng quan, mà chẳng may đánh mất một đồng, lại không thắp đèn, rồi quét nhà, moi móc tìm cho kỳ được ? 9 Tìm được rồi, bà ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói : ‘Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được đồng quan tôi đã đánh mất.’ 10 Cũng thế, tôi nói cho các ông hay : giữa triều thần Thiên Chúa, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối.”

Suy niệm 1: ĐI TÌM CHIÊN LẠC

“Người nào trong các ông có một trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia ngoài đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất?” (Lc 15,4)

Suy niệm: Thiên Chúa muốn con người hạnh phúc và họ chỉ thật sự hạnh phúc khi yêu mến Ngài, sống trong tình yêu của Ngài. Đồng thời Thiên Chúa không phải là một gia trưởng độc đoán, cai trị bằng quyền lực khắt khe. Ngài muốn người ta yêu mến Ngài cách tự do. Ngài ban cho con người tự do và Ngài tôn trọng sự tự do đó. Khi con người lạm dụng tự do đi xa lìa Thiên Chúa như con chiên xa đàn, Thiên Chúa làm người mục tử cất công đi tìm kiếm. Sánh mình như mục tử bỏ chín mươi chín con chiên trong đàn để đi tìm con chiên thứ một trăm đi lạc, Chúa Giêsu cho thấy Ngài thương yêu từng người một và chấp nhận gian lao vất vả để cứu độ con người mà Ngài yêu thương.

Mời Bạn: Giáo Hội khắp nơi đang phát động công cuộc Tân Phúc Âm hoá để nối tiếp bước chân đi tìm chiên lạc của Chúa, để đến với những tín hữu đang xa lìa Hội Thánh, và cả những người chưa nhận biết Chúa để cho họ nhận biết rằng: Thiên Chúa kiếm tìm và chờ đợi họ đến với Ngài để được Ngài yêu thương. Ta có thể làm gì để tìm đến với những chiên lạc trong cộng đoàn?

Sống Lời Chúa: Được diễm phúc lãnh nhận ơn đức tin, tôi nhận biết chân lý và ơn cứu rỗi Chúa ban. Tôi có bổn phận phải chia sẻ ánh sáng này cho những người chưa biết Chúa.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu. Chúa muốn chúng con lúc nào cũng ở kề bên Chúa. Xin thúc đẩy chúng con cùng Chúa lên đường đến với những người còn xa lìa Chúa, nói với họ về tình yêu Chúa và dẫn đưa họ về với Chúa.

Suy niệm 2: KHIÊM TỐN HOÁN CẢI ĐỂ ĐƯỢC ÂN SỦNG CỦA THIÊN CHÚA

Tin Mừng hôm nay Thánh Luca ghi lại, Những thính giả đến với Chúa Giêsu để nghe giảng không chỉ là những người dân bình thường mà còn có cả những người tội lỗi, Biệt phái, Luật sĩ. Điều đó cho thấy tất cả đều là đối tượng của lòng thương xót Thiên Chúa dành cho con người. Do đó, khiêm tốn đặt mình trước mặt Chúa, chúng ta luôn cần được Chúa xót thương, luôn cần được tình thương tha thứ của Chúa. Từ đó, nhận ra những yếu đuối bất toàn của mình, chúng ta cũng có cái nhìn nhân hậu hơn đối với những bất toàn của người anh em.

Các Biệt phái, Luật sĩ thay vì nghe lời giảng dạy của Chúa Giêsu để đổi mới thành kiến, lối sống thì họ lại kết án : “Ông này đón tiếp những kẻ tội lỗi, cùng ngồi ăn uống với chúng” (Lc 15, 2). Tâm lý con người ở mọi thời đại luôn thích làm quan tòa kết án kẻ khác. Ngày nay, với phương tiện truyền thông đa chiều internet, báo chí, video clip cắt dán để bêu xấu người không một chút thương tiếc.

Các dụ ngôn “Con chiên lạc” (Lc 15, 4-7). “Đồng bạc bị mất tìm thấy” (Lc 15, 8-10) đều diễn tả tấm lòng tha thứ của Thiên Chúa trước những yếu đuối của con người. Chúa Giêsu không thỏa hiệp với tội lỗi. Nhưng không chấp nhận thái độ cao ngạo kết án người khác : “Ai trong các ông vô tội hãy ném đá người này đi” (Ga 8, 7).

Hoán cải là trở về với Thiên Chúa, nhận ra tình thương tha thứ của Ngài, một Thiên Chúa vẫn tiếp tục nghĩ đến những người bỏ rơi Ngài, một vị Thiên Chúa yêu thương những kẻ không yêu mến Ngài, một vị Thiên Chúa sẵn sàng ra đi tìm kiếm những đứa con lạc loài, muốn lìa bỏ Ngài. Và khi tìm được rồi, Ngài lại vui mừng như người mục tử tìm được chiên lạc vác lên vai đem về mời gọi mọi người chia sẻ niềm vui.

Giáo Hội đã bước vào “Năm Đức Tin” cũng là dịp để mỗi chúng ta “Khiêm tốn hoán cải để đón nhận ân sủng của Thiên Chúa”. Chúng ta cùng đọc lại lời mời gọi của Đức Giám Mục Giáo Phận gửi toàn thể Dân Chúa để soi dẫn cho sự hoán cải của mỗi chúng ta :

Mục đích của Năm Đức Tin là canh tân Đức Tin trong Giáo Hội qua bốn việc làm:

1) Học hỏi để hiểu và xác tín sâu xa về Đức Tin;

2) Cử hành và tuyên xưng Đức Tin;

3) Sống theo Đức Tin;

4) Thông truyền Đức Tin cho nhau và cho những anh chị em chưa lãnh nhận Đức Tin.

Đã từ nhiều năm qua, chương trình giáo lý Hồng Ân và các chương trình mục vụ của Giáo phận đều nhắm mục đích xây dựng đời sống Đức Tin của mọi thành phần Dân Chúa. Trong tâm tình hân hoan tạ ơn Chúa dịp mừng Kim Khánh Giáo phận (1965-2015), và được khích lệ bởi tinh thần Năm Thánh Giáo hội Việt Nam 2010, “nỗ lực đào sâu và làm tăng trưởng đức tin cũng như hâm nóng lại nhiệt tình loan báo Tin Mừng”, tôi đã mời gọi mọi thành phần dân Chúa nỗ lực Canh tân đời sống đức tin trong chương trình năm năm mừng Kim Khánh Giáo phận. Chúng ta đã vui mừng thấy chương trình mục vụ của Giáo phận hòa một nhịp với chương trình mục vụ chung của tất cả Giáo hội Việt Nam. Hôm nay, niềm vui của chúng ta lại được tăng thêm vì chương trình Năm Đức Tin xác nhận và soi sáng thêm cho chương trình mục vụ của Giáo phận chúng ta.

Suy niệm 3

Không thể phủ nhận rằng những người biệt là những người giữ luật chặt chẽ. Trong mắt nhiều người, họ là những người đạo đức thánh thiện. Trong thâm tâm, họ cũng nghĩ mình như thế. Đúng ra, người đạo đức phải ngày càng yêu mến Chúa, yêu thương tha nhân, nhất là những người bé mọn, yếu kém và tội lỗi. Tuy nhiên, họ lại rơi vào tự mãn: tự mãn với Chúa và cũng tự mãn với tha nhân. Với Chúa, họ kể công lao của mình. Còn với tha nhân, họ lại xa lánh và tỏ ra khinh khi, nhất là những người mà họ cho là tội lỗi như thu thuế và các cô gái điếm. Anh biệt phái cầu nguyện trong đền thờ là tiêu biểu cho thái độ này (x. Lc 18,9-14).

Trong bài Tin mừng hôm nay, họ rất khó chịu vì Chúa Giêsu, một người đang nổi tiếng, mà lại đi giao du với những hạng người tội lỗi. Không chỉ giao tiếp mà Chúa Giêsu còn ngồi đồng bàn với người tội lỗi, một cử chỉ tỏ rõ sự hiệp thông. Vì vậy, họ lẩm bẩm rằng: “Ông này đón tiếp những kẻ tội lỗi, cùng ngồi ăn uống với chúng”.

Để trả lời cho họ, Chúa Giêsu kể ba dụ ngôn (bài tin mừng hôm nay chỉ lấy lại hai dụ ngôn): Dụ ngôn con chiên lạc và dụ ngôn đồng bạc bị mất. Cả hai dụ ngôn này đều kết luận: “Trên trời vui mừng vì một người tội lỗi hối cải“. Hơn nữa, Chúa Giêsu còn nhấn mạnh: “trên trời vui mừng vì một người tội lỗi hối cải hơn là chín mươi chín người công chính không cần hối cải“.

“Chín mươi chín người công chính không cần hối cải” là ai? Thưa, họ chính là những người biệt phái, những người tự cho mình là đạo đức thánh thiện, không cần hối cải. Đúng ra họ cũng là người tội lỗi, họ cũng cần phải hối cải. Trời vui mừng vì một người bị coi là tội lỗi biết khiêm tốn hối cải, hơn là chín mươi chín người luôn coi mình là đạo đức thánh thiện mà không biết ăn năn hối cải. Vài điểm đáng suy tư qua bài Tin mừng này:

Chúa luôn yêu thương và giàu lòng thương xót. Ngài không bỏ rơi bất cứ ai. Trong mắt Ngài, ai cũng là một con chiên đáng quý mà Ngài muốn tìm để ôm vào lòng. Ngài muốn mọi con chiên của Ngài được sống trong vòng tay che chở của Ngài. Vì vậy, chúng ta hãy tin tưởng vào lòng nhân lành của Ngài và cố gắng quay về nếu chúng ta lỡ bước lìa xa đàn chiên.

Đôi khi chúng ta cũng rơi vào thái độ của những người biệt phái, “những người cho mình là công chính mà không cần phải hối cải“. Chúng ta tự hào với Chúa vì mình thánh thiện. Chúng ta dựa vào sự thánh thiện đó mà coi thường những anh em xem ra “nguội lạnh“.

Xin Chúa giúp chúng con biết nhận mình cũng là một tội nhân để biết cảm thông với mọi người. Và cũng xin giúp chúng con biết tin tưởng vào lòng yêu thương tha thứ của Chúa. Amen.

***

Lạy Chúa Giê-su Thánh Thể,

Chúng con cảm tạ Chúa đã tạo dựng chúng con giống hình ảnh Chúa. Chúa còn cho chúng con trở nên con cái Chúa. Chúa còn cho chúng con sống trong sự hiệp thông sâu xa với Chúa. Qua bí tích Thánh Thể, Chúa liên kết chúng con nên một trong tình yêu Chúa. Chúng con xin cảm tạ Chúa. Xin cho chúng con được ở lại trong tình yêu của Chúa. Xin giúp chúng con biết quay trở về với Chúa mỗi khi chúng con lầm đường lạc lối.

Nhưng Chúa ơi, cuộc đời chúng con nhiều lần đã lạc bước xa Chúa. Những tội lỗi, những đam mê lầm lạc đã cuốn hút chúng con xa rời tình Chúa. Chúng con đánh mất ân sủng làm con Chúa. Chúng con đánh mất vẻ đẹp của hình ảnh Chúa nơi chúng con trong những thói đời ích kỷ và hưởng thụ. Chúng con đã để cho những niềm vui thể xác trói buộc tinh thần chúng con trong đam mê truỵ lạc. Xin ban ơn tha thứ cho chúng con. Xin giúp chúng con thật lòng quay về với Chúa để đón nhận tình yêu thứ tha.

Lạy Chúa, Chúa hằng tha thứ cho chúng con. Xin dạy chúng con cũng biết tha thứ cho nhau, biết sống bao dung với nhau. Xin cho gia đình chúng con cũng biết đón nhận nhau trong thứ tha để gia đình chúng con luôn thuận hoà và tràn đầy niềm vui của yêu thương và an bình. Amen.


THỨ SÁU TUẦN 31 TN (Lc 16,1-8)

1 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Một nhà phú hộ kia có một người quản gia. Người ta tố cáo với ông là anh này đã phung phí của cải nhà ông. 2 Ông mới gọi anh ta đến mà bảo : ‘Tôi nghe người ta nói gì về anh đó ? Công việc quản lý của anh, anh tính sổ đi, vì từ nay anh không được làm quản gia nữa !’ 3 Người quản gia liền nghĩ bụng : ‘Mình sẽ làm gì đây ? Vì ông chủ đã cất chức quản gia của mình rồi. Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi. 4 Mình biết phải làm gì rồi, để sau khi mất chức quản gia, sẽ có người đón rước mình về nhà họ !’

5 “Anh ta liền cho gọi từng con nợ của chủ đến, và hỏi người thứ nhất : ‘Bác nợ chủ tôi bao nhiêu vậy ?’ 6 Người ấy đáp : ‘Một trăm thùng dầu ô-liu.’ Anh ta bảo : ‘Bác cầm lấy biên lai của bác đây, ngồi xuống mau, viết năm chục thôi.’ 7 Rồi anh ta hỏi người khác : ‘Còn bác, bác nợ bao nhiêu vậy ?’ Người ấy đáp : ‘Một ngàn giạ lúa.’ Anh ta bảo : ‘Bác cầm lấy biên lai của bác đây, viết lại tám trăm thôi.’

8 “Và ông chủ khen tên quản gia bất lương đó đã hành động khôn khéo. Quả thế, con cái đời này khôn khéo hơn con cái ánh sáng khi xử sự với người đồng loại.”

Suy niệm 1: SỐNG NHƯ CON CÁI SỰ SÁNG

“Con cái đời này, khi đối xử với đồng loại, thì khôn khéo hơn con cái sự sáng.” (Lc 16,8b)

Suy niệm: Chúng ta thường cảm thấy khó hiểu vì dường như Chúa Giêsu đưa người “quản lý bất lương” ra làm gương mẫu trong khi có bằng chứng rõ ràng ông ta đã thâm lạm của cải của chủ mình. Ngài đã từng phê phán những ai coi tiền của làm cùng đích cuộc đời và gọi họ là ngu xuẩn khi chỉ hưởng thụ của cải chóng qua đời này mà không lo tìm kiếm hạnh phúc vững bền là chính Thiên Chúa, vì không phải “mạng sống con người được bảo đảm nhờ của cải đâu” (Lc 12,15). Thực ra Chúa đã cẩn thận gọi người quản lý đó là “bất lương” (c. 8); Ngài có khen chăng là khen ông ta “khôn khéo” biết lo xa cho tương lai của mình. Qua đó Ngài dạy các môn đệ là “con cái sự sáng” phải biết khôn ngoan trong việc sử dụng tiền của đời này. Sự khôn ngoan của “con cái sự sáng” hệ tại ở chỗ biết phân định để sử dụng tiền của như phương tiện để đạt tới Thiên Chúa là cứu cánh cuộc đời, và từ bỏ chúng mỗi khi chúng làm phương hại mối liên hệ với Thiên Chúa và cản trở con đường đến với Ngài.

Mời Bạn: Con người ngày nay thường dựa vào tiền bạc để tạo chỗ đứng cho mình trong xã hội. Còn bạn, bạn đã làm gì để “tạo chỗ đứng” cho mình trong Nước Trời? Bạn có biết cho đi, biết san sẻ những gì mình có cho người túng thiếu? Bạn đã làm gì để hướng tới giá trị của cuộc sống vĩnh hằng?

Sống Lời Chúa: Tiết giảm những chi tiêu không thiết yếu để sẵn sàng chia sẻ với người túng nghèo.

Cầu nguyện: Xin ban cho con sự khôn ngoan của con cái sự sáng để con dám đánh đổi những gì là chóng qua và chỉ chọn Chúa làm gia nghiệp đời mình.

Suy niệm 2

Từ chương 16 đến đầu chương 19 của Tin mừng Luca, một đề tài nổi bật đó là vấn đề tiền của. Chúa dạy, hãy trung tín trong việc sử dụng tiền của (Lc 16,9-13); người giàu có thì khó vào Nước trời (Lc 18,24-27), thí dụ điển hình là dụ ngôn người phú hộ và anh Lazarô (16,19-31); phải biết sử dụng của cải, nhất là bằng việc bố thí để sắm kho tàng ở trên trời (Lc 18,18-23), và Giakêu tiêu biểu cho một người biết sử dụng của cải (Lc 19,1-10).

Dụ ngôn được kể trong bài Tin mừng hôm nay trong trong bối cảnh đó. Điều làm cho nhiều người ngạc nhiên trong dụ ngôn này: xem ra ông chủ khen ngợi tên quản lý bất lương. Để hiểu, cần biết đôi chút về người quản lý ở nước Do thái vào thời của Chúa Giêsu.

Vào thời ấy, người quản lý hay quản gia có nhiều quyền. Ông thay mặt chủ trông coi gia sản và cả việc làm ăn. Trong việc kinh doanh, nhất là cho vai, ông được phép kê thêm phần lãi và ông được hưởng phần lãi này. Người quản lý trong dụ ngôn bảo những con nợ sửa lại số nợ trong văn tự. Những phần bỏ đi đó là phần lãi mà lẽ ra chính ông được hưởng. Giảm số nợ nhưng chẳng thiệt hại của chủ. Phần thiệt hại đó thuộc về người quản lý này. Ông sẵn sàng hy sinh phần lãi đó để đổi lấy tình thân với người khác, nhằm lo cho tương lai ông sau này. Chính vì vậy, hành động của anh quản lý chẳng phải là bất lương, và ông chủ anh khen anh vì anh khéo léo, biết sử dụng những gì mình đang có để lo cho tương lai.

Kể dụ ngôn này, Chúa Giêsu muốn dạy chúng ta rằng: Chúng ta cũng là những người quản lý của Chúa trên trần gian này. Chắc chắn, một ngày nào đó, Chúa sẽ đến tính sổ với chúng ta. Vì vậy, một người quản lý khéo léo là phải biết tận dụng tất cả những gì mình đang có để chuẩn bị cho tương lai sau này, cho ngày ông chủ đến tính sổ với chúng ta. Đôi khi chúng ta cũng phải hy sinh những gì mình đáng hưởng ở đời này để chuẩn bị cho đời sau. Cách tốt nhất là dùng những gì mình có lo việc bác ái. Làm như thế, chúng ta đang sắm cho mình kho tàn không hư nát trên trời.

Lạy Chúa, xin dạy chúng con luôn ý thức mình là người quản lý của Chúa. Xin cho chúng con biết là người quản lý khôn ngoan: biết tận hết sức cho Chúa và biết chuẩn bị cho tương lai của mình bằng các việc lành phúc đức. Amen.

***

Lạy Chúa Giê-su Thánh Thể,

Chúa là cùng đích cuộc đời chúng con. Chúa là hạnh phúc đời đời mà thánh Augustino đã ao ước “chỉ trong Thiên Chúa, mới có hạnh phúc đời đời”. Xin ban cho chúng con ơn khôn ngoan, biết tìm kiếm Chúa trong cuộc sống hôm nay, biết thực thi ý Chúa để mai sau chúng con cũng được kết hiệp đời đời với Chúa trong Nhà Chúa ở trên quê trời.

Lạy Chúa Giê-su mến yêu, Xin cho chúng con biết tìm kiếm và xây dựng cuộc sống đời sau, vì đó mới là gia tài không bị ai lấy mất. Xin giúp chúng con chiến thắng những tham lam vô độ, những bon chen bất chính, khiến chúng con đánh mất ơn nghĩa làm con cái Chúa. Xin giúp chúng con biết sử dụng ân huệ Chúa ban là tài năng, là thời giờ và sức khoẻ để phụng sự Chúa, để sử dụng theo thánh ý Chúa. Xin ban cho chúng con nghị lực để chúng con luôn tìm kiếm ý Chúa và thực thi ý Chúa trong cuộc sống.

Lạy Chúa là Đấng chúng con tôn thờ. Xin ở lại cùng chúng con luôn mãi. Xin Mình Thánh Chúa luôn nâng đỡ những yếu đuối trong cuộc đời chúng con. Xin cho chúng con luôn trung tín với Chúa hôm nay và suốt cuộc đời. Amen.


THỨ BẢY TUẦN 31 TN (Ga 2,13-22): Cung hiến thánh đường Latêranô


13 Gần đến lễ Vượt Qua của người Do-thái, Đức Giê-su lên thành Giê-ru-sa-lem. 14 Người thấy trong Đền Thờ có những kẻ bán chiên, bò, bồ câu, và những người đang ngồi đổi tiền. 15 Người liền lấy dây làm roi mà xua đuổi tất cả bọn họ cùng với chiên bò ra khỏi Đền Thờ ; còn tiền của những người đổi bạc, Người đổ tung ra, và lật nhào bàn ghế của họ. 16 Người nói với những kẻ bán bồ câu : “Đem tất cả những thứ này ra khỏi đây, đừng biến nhà Cha tôi thành nơi buôn bán.” 17 Các môn đệ của Người nhớ lại lời đã chép trong Kinh Thánh : Vì nhiệt tâm lo việc nhà Chúa, mà tôi đây sẽ phải thiệt thân.

18 Người Do-thái hỏi Đức Giê-su : “Ông lấy dấu lạ nào chứng tỏ cho chúng tôi thấy là ông có quyền làm như thế ?” 19 Đức Giê-su đáp : “Các ông cứ phá huỷ Đền Thờ này đi ; nội ba ngày, tôi sẽ xây dựng lại.” 20 Người Do-thái nói : “Đền Thờ này phải mất bốn mươi sáu năm mới xây xong, thế mà nội trong ba ngày ông xây lại được sao ?” 21 Nhưng Đền Thờ Đức Giê-su muốn nói ở đây là chính thân thể Người. 22 Vậy, khi Người từ cõi chết trỗi dậy, các môn đệ nhớ lại Người đã nói điều đó, Họ tin vào Kinh Thánh và lời Đức Giê-su đã nói.

Đại Thánh Đường Latêranô được dâng kính Đấng Cứu Thế và từ thế kỷ XII cũng được dâng kính Thánh Gioan Tẩy Giả, là nhà thờ cổ nhất của Đức Giáo Hoàng, được mang danh “Mẹ và là đầu của mọi nhà thờ trên thế giới”.

Sau khi chiến thắng các đối thủ tranh giàng ngai hoàng đế. Contantin đã ký sắc lệnh Milanô vào năm 313 công nhận Kitô gióa là một tôn giáo hợp pháp trên đế quốc La Mã. Thế là các tín hữu lục tục từ hang toại đạo bước vào xã hội công khai, không còn sự bắt bớ nữa.

Hoàng đế Constantin làm một cử chỉ đẹp: nhường cung điện ở đồi Latran cho các Giáo Hoàng làm nơi trú ngụ. Năm 324 Đức giáo Hoàng Sylvester I đã thánh hiến đại Thánh Đường và cư ngụ tại nơi đây cho đến thế kỷ XIV, sau đó mới dời về Vatican, cạnh đền thờ thánh Phêrô. Đây cũng là Vương Cung Thánh Đường của giáo phận Rôma, lý do: ngai tòa của vị Giám mục được đặt tại đây.

Đền thờ này được gọi là “Mẹ các nhà thờ” vì là nhà thờ đầu tiên được chính quyền hợp pháp công nhận trên đế quốc La Mã và vì cũng là nhà thờ chính tòa của địa phận Rôma, nơi đó có ngai tòa của Đức Giáo Hoàng.

Qua các trận hỏa hoạn, động đất và càn quét của man dân, của Đức, Pháp… đại Thánh Đường Latêranô phải tái thiết lại nhiều lần. Ngày 28.4.1726 sau một công trình tái thiết lớn, Đức Bênêđictô XIII đã thánh hiến lại và công nhận ngày 9.11 là ngày thánh hiến Đền thờ.

Mừng lễ cung hiến Thánh Đường Latêranô, xin Chúa cho mỗi Kitô hữu chúng ta hãy biết trở nên những viên đá sống động xây nên ngôi đền thánh bằng lòng nhiệt thành và sự thánh thiện.

Suy niêm 1: NHÀ THỜ LÀ NHÀ CẦU NGUYỆN

“Đền thờ Đức Giê-su muốn nói ở đây là chính thân thể Người.” (Ga 2,21)

Suy niệm: Thiên Chúa Đấng vô hình, hiện diện ở khắp mọi nơi, lại muốn chọn một nơi làm điểm hẹn với dân Ngài. Thế mà đền thánh, biểu tượng của sự hiện diện của Thiên Chúa và là điểm hẹn của Chúa với Dân Ngài đang bị biến thành nơi buôn bán xô bồ. Có cảm nhận được địa vị tuyệt đối, ưu việt của Thiên Chúa mới hiểu được việc “chiếm dụng đền thờ” xúc phạm đến Ngài cách nặng nề như thế nào. Mà có ai cảm nhận được điều đó sâu xa hơn chính Con Thiên Chúa là Đức Giêsu Kitô? Phải chăng chính vì thế mà Đấng tự xưng là “hiền lành và khiêm nhường trong lòng” cũng phải áp dụng biện pháp mạnh để tái lập tính cách linh thánh, bất khả xâm phạm của đền thờ, biểu tượng của chính thân thể Ngài: “Đền thờ Đức Giê-su muốn nói ở đây là chính thân thể Ngài”.

Mời Bạn: Nhìn nhận địa vị ưu việt của Thiên Chúa trong cuộc sống của mình là dành cho Ngài một đền thờ bất khả xâm phạm để Ngài hiện diện và được tôn thờ cách ưu tiên, xứng đáng địa vị của một vị Thiên Chúa. Điểm hẹn dành cho Thiên Chúa chính là thân thể Chúa Giêsu, nghĩa là các bí tích – cách riêng bí tích Thánh Thể, Hội Thánh, và chính tâm hồn mỗi người.

Sống Lời Chúa: Tìm gặp Chúa nơi những điểm hẹn của Ngài : – trong tâm hồn bạn bằng việc cầu nguyện; – trong chính thân thể Đức Giê-su bằng việc lãnh nhận các bí tích và xây dựng Hội Thánh, ngay tại giáo xứ của bạn.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin đốt lên trong con ngọn lửa nhiệt thành nhà Chúa, và xin thánh hoá con, để con dâng hiến tâm hồn con làm đền thờ Chúa ngự trị đến muôn đời. Amen.

Suy niệm 2: CUNG HIẾN THÁNH ĐƯỜNG LATÊRANÔ

Hôm nay, phụng vụ Giáo hội mừng kỷ niệm cung hiến đền thờ Latêranô với bậc lễ kính. Đại thánh đường Latêranô là nhà thờ cổ nhất của Đức Giáo Hoàng, được mang danh là “Mẹ và là Đầu của mọi nhà thờ trên thế giới”. Gọi là “Mẹ và đầu các nhà thờ” vì là nhà thờ đầu tiên được chính quyền hợp pháp công nhận trên đế quốc La Mã và vì cũng là nhà thờ chính tòa của địa phận Rôma, nơi đặt ngai toà của Đức Giáo Hoàng.

Qua các trận hoả hoạn, động đất và chiến tranh… đại thánh đường Lateranô phải tái thiết lại nhiều lần. Ngày 28.4.1726, sau một công trình tái thiết lớn, Đức Bênêđíctô XIII đã thánh hiến lại và công nhận ngày 9.11 hằng năm là ngày mừng kỷ niệm thánh hiến Đền Thờ trong lịch phụng vụ. (x. Lm Nguyễn Văn Trinh, Phụng Vụ Chư Thánh).

Phụng vụ lời Chúa hôm nay, đặc biệt là bài Tin Mừng, nói về việc Đức Giêsu lên Giêrusalem để dự lễ Vượt Qua; thấy người ta xúc phạm đến đền thờ là nơi thánh, Ngài giận dữ, xua đuổi những người buôn bán ra khỏi đền thờ. Bình thường Đức Giêsu rất hiền lành. Chính Ngài cũng dạy các môn đệ: “Hãy học cũng Ta vì Ta hiền lành và khiêm nhường”; thế mà hôm nay Ngài lại la mắng, lật nhào bàn ghế, lấy dây làm roi mà quất… Lý do tại sao? Chính Ngài nói rõ. Ngài giận dữ vì họ đã “biến nhà Cha Ngài thành nơi buôn bán” (x. Ga 3, 16).

Thực vậy, Đền thờ là nhà của Thiên Chúa, phải dùng để thờ phượng Thiên Chúa; nhưng lắm khi người ta đã biến đền thờ thành nơi tụ tập buôn bán, đổi chác… Trong những câu đối đáp với người Do thái, Chúa Giêsu còn cho biết chính thân thể Phục sinh của Ngài là Đền thờ. Đó là đền thờ đích thực, nơi người ta thờ phượng Thiên Chúa trong tinh thần và chân lý. Nhờ cuộc tử nạn và phục sinh của Đức Giêsu, chúng ta được cứu chuộc; mỗi người chúng ta trở nên viên đá sống động Thiên Chúa dùng để xây dựng đền thánh của Ngài. Vì thế, thánh Phaolô nói: “Anh em là những viên đá sống động Thiên Chúa dùng để xây đền thánh Người; đền thờ Thiên Chúa là nơi thánh và đền thờ ấy chính là anh em” (1 Cr 3, 17); “Nào anh em chẳng biết rằng anh em là Đền thờ của Thiên Chúa, và Thánh Thần Thiên Chúa ngự trong anh em sao?” (1 Cr 3,16).

Tâm hồn mỗi người Kitô hữu cũng là một đền thờ. Nhiều Kitô hữu đã biến đền thờ tâm hồn mình thành nơi đổi chác, buôn bán khi quá bận tâm về tiền tài, đam mê, danh vọng, địa vị…

Hàng Giáo sĩ là những người quản lý ‘đền thờ’ vật chất cũng như thiêng liêng. Tuy nhiên, vẫn còn đó những bê trễ của việc bổn phận, những bê bối của việc lạm dụng tình dục, những lạm dụng liên quan đến tiền bạc…Đức TGM Socrates Villegas, TGP Lingayen-Dagupan, phó chủ tịch HĐGM Philippines viết trong thư mới đây gởi các linh mục: “Chư huynh linh mục thân mến, các bí tích không được cử hành để lấy tiền. Thương mại hóa sự thánh thiêng là buôn thần bán thánh. Đó là tội lỗi”. Ngài cương quyết nói rằng “không nên có sự phân biệt giữa sự giàu có vật chất và túng quẫn vật chất” trong việc cử hành các bí tích.

Mỗi người chúng ta, dù là giáo sĩ, tu sĩ hay giáo dân -lúc này đây- thử xét xem: Nếu hôm nay Chúa Giêsu ‘bước vào’ đền thờ tâm hồn tôi, Ngài sẽ nổi giận về điều gì? lật nhào những gì? lấy roi quất những gì?

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, chúng con tạ ơn Chúa vì Chúa đã ban cho giáo xứ chúng con có được ngôi nhà thờ khang trang, để hằng ngày, chúng con đến hiệp thông với nhau trong lời kinh, nhất là cử hành thánh lễ thờ phượng tôn vinh Chúa. Chúng con càng hạnh phúc hơn khi được Chúa ngự vào đền thờ tâm hồn mình. Tuy nhiên, vì mải mê lo toan cho cuộc sống hằng ngày, cùng với những tội lỗi chất chồng theo năm tháng, ngôi đền thờ tâm hồn chúng con dần trở nên bề bộn hoen úa. Xin Chúa thanh tẩy đền thờ tâm hồn chúng con như Chúa đã thanh tẩy đền thờ Giêrusalem năm xưa.

Qua lời Chúa hôm nay, xin cho chúng con biết quan tâm trân trọng nhà thờ, vì nhà thờ là nhà Chúa, là nơi phụng thờ Chúa. Xin cho chúng con cũng biết gìn giữ đền thờ tâm hồn trong sạch xứng đáng là nơi Chúa ngự. Amen.

Suy niệm 3

Thánh đường Gioan Latêranô do hoàng đế Costantinô hiến dâng cho Giáo hội và được cung hiến vào năm 324. Đây là nhà thờ chính toà của giáo phận Rôma. Theo truyền thống của Giáo hội, các nhà thờ được cung hiến, nghĩa là làm lễ dâng hiến nhà thờ ấy cho Thiên Chúa. Đó là nơi Chúa ngự giữa dân Người và cũng là nơi con người cử hành phụng tự.

Mỗi dịp lễ lớn, người ta tụ về đền thờ Giêrusalem để hành hương và dự lễ. Họ cần đổi tiền để đóng thuế cho đền thờ, cần mua thú vật để làm lễ tế dâng lên Thiên Chúa. Những nhu cầu này được được cung cấp bởi những người quản lý đền thờ, đó là điều chính đáng. Rất tiếc, giới lãnh đạo đền thờ lợi dụng cơ hội này để trục lợi cho mình. Một cảnh hỗn độn, phức tạp xảy ra nơi đền thánh.

Chúa Giêsu không chấp nhận được tệ nạn này nên Ngài đánh đuổi họ. Ngài nhắc nhở cho họ biết mục đích chính của đền thờ là nơi cầu nguyện của mọi người chứ không phải là nơi trục lợi. Nhưng qua hành động này, Ngài cũng nhắc nhở chúng ta đến ngôi đền thờ khác, đó là tâm hồn chúng ta. Thánh Phaolô cũng nói: “Anh em chẳng biết rằng, anh em là đền thờ của Thiên Chúa và Thánh Thần Thiên Chúa ngự trong anh em sao?” (1Cr 3,16).

Chúa Giêsu dẹp dọn những ô uế của đền thờ, trả lại cho nó đúng với vai trò của nó là nơi cầu nguyện, nơi con người gặp gỡ Thiên Chúa. Cũng thế, đền thờ tâm hồn chúng ta cũng chất đầy những ô nhơ do tội lỗi. Cần phải thanh luyện mỗi ngày để tâm hồn chúng ta xứng đáng là nơi Chúa ngự.

Mừng lễ cung hiến thánh đường Latêranô nhắc nhở chúng ta biết quý trọng và tôn kính các ngôi nhà thờ, là nơi chúng ta dành riêng để tôn thờ Thiên Chúa. Đó phải là nơi chúng ta cùng hiệp nhau một lòng, một ý, một đức tin để dâng lời ca tụng Thiên Chúa. Là nơi chúng ta xây đắp tình hiệp nhất yêu thương nhau. Nhưng cũng là dịp nhắc nhở chúng ta biết gìn giữ đền thờ thiêng liêng là tâm hồn của chúng ta.

Lạy Chúa, xin giúp chúng ta biết siêng năng đến với Chúa qua việc đến nhà thờ, để tôn thờ Chúa và để sống hiệp nhất yêu thương nhau. Xin cho cộng đoàn chúng con và tâm hồn của mỗi người chúng con là đền thờ đẹp đẽ, được trang trí bằng những cánh hoa tình thương và bác ái. Amen.

***

Lạy Chúa Giê-su Thánh Thể,

Chúng con cám ơn Chúa đã trở nên tấm bánh đơn hèn để giúp chúng con biết yêu mến những điều nhỏ bé tầm thường. Chúa là Đấng cao sang vô cùng. Chúa là Đấng toàn năng, chí thánh, thế mà lại chọn cuộc sống nghèo như số đông nhân loại nghèo của chúng con. Xin giúp chúng con biết yêu quý với giây phút hiện tại của chính mình. Xin dạy chúng con biết vui với phận mình để không cam ràm kêu than với cuộc sống hiện tại và sẵn lòng đón nhận thập giá cuộc đời với niềm tin sắt son.

Lạy Chúa Giê-su mến yêu, tiền bạc, danh vọng luôn là nỗi khát khao của con người. Chúng con cần tiền, cần danh vọng để thể hiện đẳng cấp cao sang của mình trước mặt người đời. Có nhiều người vì tiền mà khổ, vì danh vọng mà hèn. Có nhiều người vì danh lợi thú mà đánh mất nhân phẩm, nhân vị của mình. Xin giúp chúng con biết dùng của cải để mua lấy bạn hữu nước trời. Xin giúp chúng con đừng bao giờ vì tiền mà làm hại người khác, vì danh vọng mà bán rẻ anh em. Xin giúp chúng con thắng vượt lòng tham vô bổ để sống công bình và bác ái với tha nhân.

Lạy Chúa, Chúa là phần gia nghiệp của chúng con. Xin cho chúng con biết chọn lựa Chúa hơn là những vinh hoa phú quý mau qua trần gian. Xin dạy chúng con biết đối xử với nhau trọng tình hơn trọng tiền, biết dùng tiền để nối kết tình người hơn là vì nó mà đánh mất anh em, bạn bè. Amen.
- See more at: http://lamhong.org/2013/11/03/suy-niem-loi-chua-cac-ngay-trong-tuan-31-thuong-nien/#sthash.zSVf4qWC.dpuf


Nguồn: http://lamhong.org

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét